Biết ơn bệnh dịch

/

Nền kinh tế sụt giảm, hàng chục ngàn người đã chết, thế giới chao đảo, thất nghiệp, ngành dịch vụ gượng từng ngày để sống… Rất dễ để chúng ta nói về điều tiêu cực, ngay lúc này. Nếu không phải bệnh dịch, thì thực ra ngày nào, tháng nào ta cũng có cái gì đấy tiêu cực để bàn: ô nhiễm môi trường, tham nhũng, bất công, lừa đảo, ngoại tình, bóc phốt… Từ chuyện trên trời chính trị vĩ mô, tới chuyện cá nhân kiểu thằng chồng ngoại tình, con vợ đào mỏ…Lúc nào chúng ta cũng có điều tiêu cực để bàn.

Vì sao loài người thích nhìn vào điều tiêu cực đến vậy? 

  • Sợ hãi là tốt, vì sợ hãi giúp loài người cổ đại sinh tồn. Ta biết dùng lửa, chui vào hàng, săn bắn, nghĩ ra 7749 mẹo và cách tồn tại nhờ biết sợ. Vì thế, như một thói quen, Loài người cần sự sợ hãi.
  • Tờ giấy trắng có chấm đen thì điểm đen bao giờ cũng thu hút. Điều tiêu cực ai cũng thích cùng nhau lên án như một cách để tuyên ngôn: tôi không phải người như thế. Mọi người sợ thừa nhận nhau, sợ khen ngợi nhau vì sợ cảm giác mình không bằng họ, sợ rằng mọi người nghĩ mình phải học hỏi điều tốt nghĩa là mình chưa đủ tốt
  • Chúng ta thích phê phán nhưng quên mất rằng “bức xúc không làm ta vô can”. Rất dễ để chỉ ra lỗi từ người khác, nhưng rất khó để sửa cho chính mình.

Phân biệt điều gì mình kiểm soát được và điều gì mình biết cũng vô nghĩa

Hôm trước mình có giao bài tập cho học sinh lớp 8. Cậu bé rất thông minh và có góc nhìn. Nhưng khi mình giao đề bài là: “Chủ đề Bệch dịch hiện nay”

Em ấy nghĩ mãi không nhìn ra bất kì điểm nào tích cực cả. Chủ đề duy nhất em ấy muốn nói là: Chính phủ có đang giấu thông tin thật về số người bị bệnh hay không?

Khoan nói về tin hay không tin. Chỉ nói về những điều em ấy quan tâm, cũng giống như rất nhiều người bây giờ- toàn là những điều tiêu cực: bao nhiêu người nhiễm bệnh, khu nào đang cách ly, kinh tế đang tụt dốc thế nào, bao nhiêu chuyến bay bị huỷ?. Thậm chí, trong khi rất nhiều tin tức và quan điểm đang tự hào về chính phủ VN đang làm tốt thế nào thì em ấy- một học sinh lớp 8 chỉ biết nghi ngờ và tiêu cực. Mình khá buồn.

Mình là người đứng ngoài cuộc những câu chuyện này. Mình tự hỏi: Biết những thông tin này để làm gì? Biết thêm 30 hay 100 người bị bệnh thì có khác gì nhau không? Ngoài nỗi sợ hãi tăng lên?

Điều chúng ta CHỦ ĐỘNG làm được: Rửa tay, ăn uống sạch, tránh xa nơi đông đúc, kín bưng, tăng cường sức khoẻ và đề kháng.

Điều chúng ta NÊN làm được nhưng ÍT người chịu làm: cầu nguyện cùng nhau, lan toả sự tích cực, thông tin phòng tránh bệnh, hướng dẫn cách ly…

Điều chúng ta KHÔNG nên làm nhưng rất NHIỀU người làm: di tản lung tung, tụ tập đông đúc vì sợ chết đói, lan truyền fake news, tăng giá, phá giá sản phẩm…

Điều chúng ta không làm được nhưng rất thích soi mói và phản ứng với nó: Nền kinh tế vĩ mô, bao nhiêu người đã chết vì bệnh, chính phủ các nước, chính phủ nước ta, thể chế, chế độ xã hội…

Trên đây chỉ là một vài ví dụ theo quan điểm cá nhân. Ý của mình là, hãy phân biệt rõ điều gì thực sự mình cần biết, cần quan tâm, cần làm và việc biết cho vui, để có cái bàn tán, có cái để hoảng sợ và chuyện phiếm.

Bệch dịch đem đến cho chúng ta điều gì?

Dưới đây là những điều mình biết ơn bệnh dịch trong thời gian này, nó có thể không đúng với các bạn, nhưng hi vọng sẽ là một góc nhìn để ta cùng thử soi lại và học cách dần nhìn về hướng tính cực:
  1. Hạn chế gặp gỡ, ra ngoài giúp mình tập trung hướng nội hơn. Mình đã có thời gian thì nay càng ít bị rủ rê, có cớ từ chối nhiều hơn việc ra đường. Thời gian hướng nội rất quan trọng cho việc chữa lành.
  2. Nấu ăn nhiều ở nhà hơn, mình có nhiều bữa ăn cùng mẹ hơn.
  3. Tìm ra rất nhiều phim hay để xem, sách hay để đọc, viết được nhiều hơn và còn học được cả thêu thùa.
  4. Khi mà bạn ít gặp nhiều người đi, bạn sẽ dần nhận ra ai là người thực sự bạn muốn gặp, thực sự muốn nói chuyện, muốn chia sẻ mỗi ngày. Tối giản các mối quan hệ không cần thiết, tập trung vào những mối quan hệ có ý nghĩa. Bạn nhận ra, không phải cứ thường xuyên gặp gỡ thì là thân nhau, không nhất thiết phải luôn kết nối, tương tác với nhau thì mới là thân thiết.
  5. Niềm tin và hi vọng: càng tăm tối mình lại càng nhìn thấy cửa sáng trong mỗi người. Ai là người thực sự giỏi sinh tồn trong thời buổi khó khăn này, tình cảm của con người với nhau thực sự sống sót thế nào qua giai đoạn này. Ai là người bất chấp để kinh doanh có lãi lớn. Ai là người cám dỗ trước mặt vẫn cố gắng giữ giá bán hàng tử tế?…
  6. Đường phố vắng lặng hơn. Không khí có vẻ dễ chịu và trong lành hơn.
  7. Nhận ra nền y tế và xã hội của Việt Nam thực sự an toàn. Mình thực sự tự hào là người Việt đấy.
  8. Một phép thử của lòng người, của tình cảm con người, của tri thức con người.

Bệnh dịch đã chứng minh vẻ đẹp gốc rễ của nó: Tự nhiên. Chẳng gì thắng được Tự nhiên cả. Giàu có dùng 10 tỷ bay chuyên cơ về VN, ngồi khoang hạng sang thì bệnh dịch chẳng chừa một ai.

Con người tưởng mình đang dần chế ngự Tự nhiên, làm chủ thế giới, nhưng kì thực Đấng tạo hoá, Đáng cứu thế, Vũ trụ này vẫn quyền năng vô hạn.

Mình biết mình rất may mắn so với rất nhiều bạn bè, người khác ngoài kia. Biết ơn vì mình đã từng bị bệnh phổi, ho ra rất nhiều máu thì mình vẫn đang được sống. Mình có một công việc tại nhà, làm không hết việc, không phải đi đâu, vừa có tiền, vừa đủ thời gian cho bản thân, vừa không phải gặp vài trăm người một ngày nữa.

Hãy khiêm nhường hơn nữa, cúi mình biết ơn Vũ trụ này. Bởi tất cả chúng ta rồi sẽ CHẾT dưới quyết định của Vũ trụ, bởi dù ta là thì cũng chỉ là những sinh linh bé nhỏ trong cuộc đời này mà thôi.

Bài viết trước

Âm- Dương trong chữa lành tâm hồn

Bài viết tiếp theo

Đời là một Video Game và đây là Cheat codes

Latest from Đức tin

Trong Kinh Bát Nhã có câu “Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức