Kiêu hãnh và Định kiến: Nếu là tình yêu, người đàn ông sẽ luôn coi bạn là một báu vật

/

Mình đã xem 2 lần “Kiêu hãnh và định kiến” và đọc tiểu thuyết. Ngoài ra mình còn xem “Cảm xúc và lý trí”. Mình lội cả Netflix để tìm những bộ phim cổ điển kiểu thế. Rồi mình càng ngộ ra một điều, từ cả phim và cả chuyện đời thật: Tình yêu đích thực không bắt bạn thay đổi gì cả, bạn sẽ yêu mà không cần lý do nào cả, bạn cũng không cần phải làm gì cả để có được tình yêu từ ai đó. Điều duy nhất bạn cần học đó là yêu bản thân mình. Vũ trụ sẽ gửi tới cho bạn điều bạn muốn, khi trong tâm đã thật sự sẵn sàng. Và khi yêu, anh ấy sẽ làm mọi cách để có bạn, sẽ ở bên cạnh bạn lúc đau ốm nhất và hạnh phúc mỗi ngày dù chỉ là nhìn thấy bạn, hay dậy từ rất sớm, rất rét chỉ để đi ngược cả thành phố đưa đón bạn đi làm”.

Mình đã từng xem rất nhiều phim tình cảm nhưng trong lòng mình, tình yêu chính là như Darcy trong “Kiêu hãnh và định kiến”:

– Anh ấy không hiểu tại sao mình yêu Lizzie, với nhiều kiêu hãnh, anh đã nhiều lần cố gắng không phải lòng cô.

– Anh ấy đã vượt mưa gió để chạy theo Lizzie và tỏ tình với nàng.

– Anh ấy chỉ giải thích 1 lần về những chuyện hiểu lầm

– Anh ấy lặng lẽ hành động để giúp cho cô và gia đình cô mà không đòi một sự biết ơn nào cả.

– Anh ấy cầu hôn cô với cả tấm lòng, đã mở lời với bố của cô.

Chuyện tình yêu của thế giới hiện đại có thể không còn như vậy nữa. Nhưng mình tin là ở thời nào đi nữa, tình yêu chính là hành động không phải với lời nói. Có lời xác nhận và bày tỏ rõ ràng nhưng để chứng minh nó là cả chuỗi những hành động mà người con trai cũng không cần nhiều lời để kể ra. 

Và quan trọng nhất, tình yêu của một người đàn ông sẽ dẫn đến lời cầu hôn. Mình biết, nghe thật ngớ ngẩn, nhưng với mình chính là như vậy. Nếu yêu mà không muốn cưới, yêu mà không khao khát từng ngày đêm để đưa người con gái mình yêu về làm vợ thì chỉ có thể là vì: Anh ấy chưa đủ yêu người phụ nữ của mình. (dĩ nhiên mình đang nói về người đàn ông, đủ trí tuệ, và thể lực để có thể trở thành người chồng, mình xin miễn bàn tới tình yêu của tuổi 20)

Mình biết chuyện tình yêu thật khó nói trước, mình đã từng nghĩ như thế, cho tới khi mình ngộ ra. Chúng ta có thể làm được mọi thứ, chỉ vì chúng ta không đủ yêu nhau để vượt qua thôi. Sự thật là vậy đấy.

Niềm tin của mình càng được củng cố khi mà sắp tới đây mình sẽ dự đám cưới của một người bạn thân. Hai người là mối tình đầu của nhau, đã yêu nhau 5 năm rồi chia tay 2 năm. Trong thời gian ấy, bạn thân mình luôn nghĩ về người kia, nhưng anh ấy thì không đủ can đảm để chủ động giành lại bạn mình, dù cho bạn mình có cố gắng để những cơ hội rõ ràng. Cho tới một ngày, anh ấy thay đổi, đủ để “yêu lại từ đầu”. Chỉ trong vài tháng sau khi quay lại, anh đã không để mất bạn mình lần nữa, anh ấy lần đầu tiên đưa bạn mình về giới thiệu rõ ràng danh phận (dù trước kia cả 2 nhà ai cũng biết cả rồi), anh ấy nói với bố mẹ sang nhà để xin cưới, anh ấy từ một người con trai thụ động trở thành người chủ động trong mọi chuyện, cả kể không giỏi kiếm tiền cũng xoay xở đủ cách để có tiền lo đám cưới.

Chỉ với một câu anh ấy nói khi cả 3 bọn mình ngồi cafe mà mình sẽ ghi nhớ mãi “Tuy biết nhau 7 năm, yêu nhau 5 năm trời, nhưng đến ngày chốt được ngày cưới rồi, anh vẫn nghĩ mình có nằm mơ cũng không tin là đã cưới được cô ấy về làm vợ”.

Người con trai yêu bạn thực sự, yêu đủ nhiều thực sự sẽ làm như thế. Sẽ chủ động và cố gắng mọi thứ vì bạn, vì gia đình; sẽ coi bạn như nàng công chúa và chẳng bắt bạn thay đổi điều gì cả. Sẽ coi bạn như một món quà đáng giá mà anh ấy may mắn có được.

Nói tới đây không phải mình ru ngủ và an ủi các bạn cứ xấu tính, xấu xí, cứ hâm dở đi rồi sẽ có ngôn tình xảy ra. Không phải vậy. Mà là, bạn muốn người chồng như thế nào, bạn phải là thứ anh ấy cần.

Bạn mình sau 2 năm chia tay cũng đã thay đổi rất nhiều, bạn mình rất biết chăm sóc người yêu và đặc biệt chung thuỷ, và hơn cả là bạn mình đã học cách yêu thương bản thân và nâng niu chính mình.

Cũng như Lizzie trong phim, cô ấy là một người phụ nữ thông minh, sắc sảo, hiểu biết và đặc biệt cô rất trân trọng bản thân mình. 

Mình rất mong các bạn luôn giữ trong lòng đức tin này, để tạm kết lại mình xin quote một đoạn trong cuốn “The Mastery of Love” mình mới đọc:

“Nếu bạn đem hạnh phúc của mình đặt vào tay người khác, sớm muộn gì người đó cũng sẽ phá tan nó. Nếu như bạn đem hạnh phúc của mình cho người khác, người đó có thể mang nó đi mất. Vậy nên, nếu như hạnh phúc chỉ có thể đến từ bên trong bạn và là kết quả của tình yêu bạn có, thì bạn là người có trách nhiệm với hạnh phúc ấy. Chúng ta không bao giờ có thể bắt ai đó chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình, nhưng điều đầu tiên chúng ta làm khi đến nhà thờ làm lễ cưới là trao nhẫn, Chúng ta mang ngôi sao của mình đặt vào tay nhau, kỳ vọng rằng người ấy có thể khiến mình thấy hạnh phúc và rằng mình có thể khiến người ấy hạnh phúc. Không quan trọng bạn yêu người ấy bao nhiêu, bạn sẽ không bao giờ có thể trở thành người mà người ấy muốn bạn trở thành.

Đó là sai lầm mà phần lớn chúng ta mắc phải ngay từ đầu khi bắt đầu tình yêu. Chúng ta đặt hạnh phúc của mình vào tay người khác, và đó không phải là cách mọi chuyện diễn ra. Chúng ta hứa hẹn những điều chúng ta không thể làm, bằng cách ấy, chúng ta tự mang đến thất bại cho mình”

Hãy luôn chịu trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân và luôn yêu chính mình, bạn nhé.

Bài viết trước

David Foster : Người đàn ông của những bản tình ca bất hủ

Bài viết tiếp theo

Lady Bird : Có đức tin sẽ không còn lạc lối.

Latest from Phim