Mình thực lòng không muốn review vì sẽ dính spoil phim. Nhưng bộ phim này thực sự rất hay và mình mong rằng các bạn có thể ra rạp xem. Không phải để ủng hộ phim gì cả, vì bộ phim này quá nổi tiếng ở nước ngoài cùng dàn diễn viên quá đầy mê đắm, nhưng mình thực sự trân trọng người làm phim và người đem bộ phim này về đây cho khán giả Việt. Dù thị hiếu còn rất yếu. Nhưng nếu cứ ít người ủng hộ thể loại phim này, kiểu phim “nhân văn” này, thì mình e là sẽ nhiều phim hay khác ít được đưa về chiếu tại VN.
—
Mình có một ý nghĩ từ rất lâu về Bình đẳng giới, nghĩa là ai giỏi cái gì thì làm cái ấy và đều được coi trọng như nhau. Nữ quyền thì không thế, cứ đòi hỏi phụ nữ phải làm việc của đàn ông. Nó chỉ đúng khi phụ nữ không có quyền bỏ phiếu hay bị coi thường thôi.
Giờ đây, Feminist ngày càng đi quá xa. Nó là một thứ sai trái và là công cụ để nhiều kẻ thủ đoạn lợi dụng và bóc lột người phụ nữ mà chính họ không nhận ra. Đáng ra họ có thể tận dụng thanh xuân của mình để tận hưởng hạnh phúc, thì họ phải nai lưng ra làm việc trâu bò và phấn đấu, chỉ vì họ muốn chứng minh mình không thua kém ai. Sự thật là, dù làm việc cật lực tới đâu thì hầu như, hầu hết, vẫn có một ông sếp béo vô dụng ở trên chỉ đạo họ, rồi thì họ phấn đấu chán chê rồi khi có bầu, sinh con lại mất tất cả, hiếm khi quay trở lại mà được như xưa… Nhìn ở một góc độ nào đó, lợi dụng tâm lý muốn chứng minh bản lĩnh của phụ nữ mà chính người phụ nữ bị lạm dụng để phải lao động, phấn đấu, tranh đấu, như đàn ông. Trong khi kết cục, thực lòng chẳng khác gì mấy. Chúng ta có rất nhiều người phụ nữ làm việc vất vả, nhưng có bao nhiêu người thực sự thành đạt, hạnh phúc?
Mình biết, các bạn có thể đưa ra rất nhiều vài điển hình người phụ nữ thành đạt. Nhưng các bạn quên mất là, không phải ai cũng như họ: vừa giàu, vừa đẹp, vừa có cả dàn trai chạy theo và có một cuộc sống hôn nhân trọn vẹn. Và chúng mình, những người con gái rất bình thường. Liệu có đủ tài năng, bản lĩnh lại còn đủ may mắn để vừa có được cả sự nghiệp và gia đình không?
Với mình, Bình đẳng giới vốn rất quan trọng, nhưng nó nghĩa là phụ nữ hoàn toàn có quyền được ở nhà, nuôi con, sinh con và làm việc nhà nhưng vẫn được tôn trọng như công việc của một người đàn ông ngoài xã hội. Việc nào cũng quan trọng, và Tạo hoá sinh ra đã để cho mỗi người một vai trò đúng đắn đó.
Nhiều khi mình cảm giác, việc đấu tranh để phụ nữ được quyền làm việc như đàn ông, nghĩa là phụ nữ quên mất chúng mình có một thiên chức tuyệt vời, cực kì đáng coi trọng là sinh con, chăm sóc gia đình, giữ gìn mái ấm, là một nơi bình yên để người đàn ông/ người chồng trở về nhà. Đó cũng là một vai trò thiêng liêng và đáng quý.
Đừng cố gồng lên để chứng minh “phụ nữ chúng tôi ko thua gì các anh, việc gì các anh làm được rồi cũng làm được. Phụ nữ có đặc quyền và thiên chức riêng. Có năng lực kì diệu rất riêng.
Nam giới cũng thế.
Ai giỏi cái gì thì làm việc nấy. Và việc nào cũng quan trọng, ý nghĩa như nhau. Các chị từ chối làm vợ, làm mẹ, nấu nướng, trong nhà, sâu thẳm vì các chị cũng nghĩ việc nhà ko quan trọng bằng việc xã hội mà thôi, kiếm tiền thì quan trọng hơn nấu một bữa ăn ngon. Như vậy tự hạ thấp mình rồi.
Hãy yêu chính mình, bởi mình là phụ nữ. Chứ đừng chứng tỏ điều gì cả. Nhất là chứng tỏ “phụ nữ chúng tôi ko thua các anh trên mọi mặt trận” hơ hơ. Trong khi đàn ông đã từ lâu luôn nhận “thua” trong việc chăm con, nấu ăn, việc nhà. Và họ chỉ làm việc họ có khả năng hơn. Thế là các chị, mẹ gào lên nhảy lên. Sao tôi vừa phải chăm con vừa phải đi làm có tiền có địa vị. Huhu.
Hãy làm việc mình yêu và yêu thứ mình làm. Hãy tự hào là phụ nữ và trân trọng một bữa cơm ngon quý giá như một tờ công văn thăng chức.

Quay về bộ phim, mình không rõ mọi người sẽ nhìn trên góc độ gì, nhưng vì ý nghĩ về Feminist của mình đã xảy ra ngay khi đi xem, nên sau khi xem xong mình chỉ biết tấm tắc, xuýt xoa vì cách nội dung phim thể hiện dưới góc nhìn của mình.
Mình cực kì thích vài lời thoại đầu và cuối của ông chủ nhà xuất bản. Ổng dù trước hay sau vẫn yêu cầu “Viết truyện thì kết thúc cần phải có hậu, người phụ nữ cần phải kết hôn”.
Jo- Nữ chính đã phản đối kịch liệt, quá nửa bộ phim cả đời chỉ muốn chống lại tự nhiên, gào lên phản đối chuyện tại sao phải cần yêu thương và kết hôn. Jo cắt phăng mái tóc nữ tính của mình để rồi trong đêm bật khóc vì tiếc nuối. Cắt tóc là hành vi muốn ngắt kết nối tính nữ. Jo muốn viết về chiến tranh, bạo lực nhưng anh bạn Friedrich đã nói không thích nội dung này, đây không phải cô. Jo muốn là con trai để theo bố ra trận, cô mạnh mẽ, mặc đồ nam tính,… Tất cả mọi hành xử của cô trong 3/4 phim chỉ là sự chống lại. Chống lại những điều hiển nhiên và thuận tự nhiên. Thích tự do, sợ ràng buộc, rủ chị gái chạy trốn khi chị sắp lấy chồng… Vì cô coi hôn nhân là thứ mình tuyệt đối không muốn.
Cuộc đời cô từ đó mà khấp khểnh: từ chối lời yêu của người bạn thân, để rồi tiếc nuối khi đánh mất cậu ấy. Dù cô nhận ra đó không thực sự là yêu, nhưng cô cần tình yêu, cô muốn được yêu, và cô ngỡ ra Laurie rất yêu mình, sẽ không rời bỏ mình.
… Bằng sự cứng đầu và cố chấp của mình, cô đã gặp nhiều sự khấp khểnh trong chuyện tình cảm, gia đình và cả mơ ước sự nghiệp. Để rồi, khi cô thả lỏng mình, cho mọi thứ tự đến, thì một tác phẩm ra đời, một tình yêu chân thành đến với cô. Mình bỗng nhớ một câu nói của Charlie Chaplin “Khi tôi bắt đầu yêu thương bản thân, tôi nhận ra rằng đau khổ và tổn thương chỉ là những dấu hiệu cho thấy tôi đã sống trái với con người thật của chính mình.”

Trong bộ phim, mình thích Meg- Emma thủ vai. (huhu Emma quá đẹp) Mình thấy kì lạ là chọn một cô nàng vốn rất cứng cỏi và nổi bật với nhiều sự độc lập, mạnh mẽ lại thủ vai người chị cả vừa nữ tính, dịu dàng, vợ và làm mẹ bỉm sữa.Nhưng Emma lại vào vai rất đạt.
Mình thích Amy với sự thực tế của cô, đôi lúc nó thật cay đắng, nhưng cô biết dừng lại và không đi quá giới hạn trong việc đánh mất trái tim để đi theo lý trí và sự thực dụng.
Kì thực mình không thích nhất là Jo- nữ chính. Nhưng điều Jo đúng đắn nhất khi làm, cũng là tỉnh táo nhất khi làm đó là từ chối lời yêu của người bạn thân “tình trong như đã”. Bởi linh cảm mạnh mẽ của cô đã nói rằng “It’s not right”. Cô nghĩ là mình không muốn yêu, không muốn kết hôn, nhưng kỳ thực cô chỉ là chưa gặp đúng người thôi- Cậu bạn thân đã đủ hiểu điều đó chỉ ra điều đó.
Bà Dì March thì siêu hóm hỉnh “ta có quyền không kết hôn vì ta giàu” =))
Người mẹ thì điển hình của sự tuyệt vời, một thiên tính nữ cực kì chuẩn mực.
Ngoài về chuyện Feminist, thiên tính nữ luôn có giá trị ra thì mình cực kì thích tình yêu của Laurie và Amy. Nó rất đúng. Mà thực ra, mọi kết cục của các cặp đôi trong phim đều rất đúng. Mình, dĩ nhiên, siêu siêu siêu mê mẩn vẻ đẹp của bạn nam thủ vai Laurie (quá đẹp huhu)
Tuy nhiên, mình tin là, rồi cuối cùng, ai cũng cần một người chồng như John. Một anh chồng hoàn hảo: sự tử tế, biết yêu thương vợ, con, gia đình vợ, luôn quan tâm tới tất cả. Còn nữa, Meg là mẫu nhân vật điển hình cho sự sai lầm, sa ngã của phụ nữ, như thôi dù sao cũng đã tỉnh ngộ. Chúc mừng cặp đôi mình thấy là hạnh phúc và êm đềm nhất phim.
Dàn diễn viên siêu siêu đẹp, huhu. Emma và Laurie đẹp khả ái và ngây ngất lòng người